Không Đề - Code Game 68

Hôm nay là ngày thi thứ hai của kỳ thi đại học, như dự đoán, Weibo và WeChat tràn ngập những lời than thở. Có người nói đề này quá khó, không phải dành cho con người; có người phàn nàn rằng bài toán học vượt quá phạm vi chương trình. Tôi đã quên mất mình từng làm những bài nào hồi đó, nhưng tôi vẫn nhớ rõ trời xanh đến mức nào vào ngày cuối cùng của kỳ thi. Khi bước ra khỏi phòng thi lần cuối, tôi cảm thấy không khí dường như trong lành hơn bao giờ hết. Đầu óc trống rỗng hoàn toàn, giống như tất cả kiến thức tích lũy nhiều năm qua đều bị bỏ lại sau sân trường, rồi theo thời gian chìm sâu dưới lòng đất khi ngôi trường bị phá dỡ.

Một vài năm sau, tôi quay trở lại trường trung học. Những tòa nhà cũ chỉ còn lại hai căn, làng đối diện cũng đã bị chính quyền giải tỏa, thay vào đó là những tòa cao ốc mọc lên sừng sững. Ngay cả sân bóng rổ yêu thích ngày xưa cũng biến mất không dấu vết.

Trong suốt ba năm cấp ba, tôi may mắn gặp được một vị thầy tốt. Thầy giáo văn của tôi chính là người khơi dậy sự trưởng thành trong tư duy của tôi. Vào thời điểm ấy, tôi bắt đầu nhìn nhận thế giới với những tin tức nhạy cảm và các câu chuyện lịch sử, tự cho mình hiểu rõ về bóng tối của nhân gian. Nhưng nhờ sự chỉ dẫn kiên nhẫn của cô, tôi dần nhận ra rằng thực tế thường nằm giữa hai cực. Cô kể về mùa xuân và mùa hè thập niên 90 tại Bắc Kinh khi cô đang là sinh viên đại học, nhưng mọi thứ không hề đơn giản như báo chí nước ngoài miêu tả hay lặng lẽ như những gì từ phía chính thống tuyên truyền. Hiện tại, tôi không còn nhiệt huyết để đào sâu tìm hiểu những sự kiện cũ, mà tập trung hơn vào những vấn đề đáng chú ý hiện tại thay vì cố gắng phá vỡ bức tường đã tồn tại từ lâu.

Vào thời đó, tôi mê đắm sách của Hàn Hán, bắt đầu từ cuốn 1988: Tôi Muốn Nói Chuyện Với Thế Giới, tôi đọc hết tất cả các tác phẩm của ông từ khi mới ra mắt. Bạn bè tôi thường trêu chọc về điều này, nhưng thật sự lúc trẻ non nớt, tôi đã chịu ảnh hưởng không nhỏ từ Hàn Hán. Sau này, ông ra mắt một ứng dụng mang tên “Một”, mỗi ngày một hình ảnh, một bài viết và một câu nói, thiết kế đơn giản thu hút rất nhiều người trẻ yêu văn nghệ. Tuy nhiên, tôi không dám tự xưng là một phần của nhóm “thanh niên văn nghệ” vì thuật ngữ này ngày nay đã bị méo mó ý nghĩa ban đầu. Thế giới rộng lớn với vô vàn cuốn sách, mỗi cuốn đều in dấu thời đại riêng và chứa đựng tâm hồn của tác giả. Dần dần, tôi rơi vào vòng luẩn quẩn “mua sách thì dễ như đổ núi, đọc sách thì khó như rút tơ”, khiến tôi luôn cảm thấy áy náy vì bản thân chưa tận dụng hết kho tàng tri thức ấy.

Trong suốt ba năm, tôi đã kết bạn được với vài người bạn tri kỷ. Cho đến hôm nay, khoảng mười năm đãchoang fun trôi qua, thú vị thay, họ vẫn giữ nguyên bản chất như ngày chúng tôi gặp nhau. Cuộc sống và công việc có thể thay đổi, nhưng bản chất con người thì không. Chúng tôi bàn luận từ cổ chí kim, từ thiên đường xuống địa ngục, có thể tranh cãi suốt cả ngày mà không biết chán. Chính những cuộc thảo luận ấy đã giúp tôi phát triển tư duy logic, tôi tin rằng đây là khởi nguồn quan trọng cho khả năng phân tích của tôi bây giờ. Ba năm tuyệt đẹp ấy vẫn thường xuyên xuất hiện trong ký ức của tôi, thông qua những bài viết trên blog hay trạng thái trên mạng xã hội. Thật may mắn khi tất cả những gì bạn đọc, những người bạn gặp và những nơi bạn đi qua đều dần dần hòa quyện vào máu thịt của bạn.

Chín năm trước, tôi không thể tưởng tượng được thế giới ngày hôm nay sẽ ra sao, cũng như bây giờ tôi không thể hình dung thế giới sau chín năm nữa sẽ như thế nào. Dù còn trẻ, vẫn còn nhiều nơi chưa đến, nhiều việc chưa làm, nhưng tôi tin rằng cuộc sống thật sự là một hành trình đầy thú vị. Sáng sớm nghe được chân lý, dù chiều tối chết đi cũng đã mãn nguyện. Được sốngcoi đá gà thomo c1 quả là mộtChoang.Clu Game The Bài điều tuyệt vời.

– #ThiĐạiHọc

0%